Truyện ma: Cô gái xin đi nhờ xe
» Cập nhật: 30-06-2013 15:56
» Lượt tải:
1235
Khi ấy là khoảng gần 11 giờ đêm một ngày cuối tháng 12 năm 1972 trên con
đường từ Nhổn hướng về phía Hà nội có một người thanh niên trạc ngoài
30 tuổi đang cặm cụi đạp chiếc xe Thống Nhất một mình trong đêm.
Cái lạnh của đêm đông miền Bắc làm cho không gian như đặc quánh lại, hơi
thơ của người thanh niên như tỏa ra một vầng sáng sóng sánh trước mặt
anh. Cái lạnh thấu sương đó được che chở bớt bởi một chiếc áo trấn thủ
dầy có trần nhưng đường chỉ hình quả trám đã cũ kỹ và ngả màu xanh bợt
bạt.
Chàng thanh niên khẽ huýt sáo mong xua tan cái không gian cô tịch của đoạn đường vắng vẻ.
Mấy quán hàng nước leo lét ngọn đèn dầu mà lúc 7 giờ tối khi chàng đi
qua nay đã được che chắn kín mít bằng mấy tấm phiên liếp. Thời kỳ chiến
tranh ở Miền Bấc hầu như không được sử dụng nhiều ánh sáng, cứ tầm 7 giờ
tối là Hà nội đã chìm trong bóng đêm. Xung quanh chàng trai chỉ còn
tiếng ếch nhái và côn trùng đều đều.
Đột nhiên ở một ngã ba đường, có một cô gái cầm một chiếc làn khẽ gọi
chàng trai cho đi nhờ xe, cô ấy nói vừa từ trong thôn đi ra đường 32 này
chờ ai đó cho đi nhờ xe vào Hà nội có việc gấp. Trong lúc này đây có
một người bạn đồng hành thì quả là quá tuyệt, chàng trai vui vẻ cho cô
gái ngồi sau xe và cố tình đạp thong dong hơn. Hai người bắt đầu câu
chuyện, cô gái kể nhà cô ở số ..*. phố Quan Thánh, cả nhà đi sơ tán hết
tận Sơn Tây, còn cô vào nhà người thân ở trong thôn này, hôm nay có việc
gấp phải về trong phố. Chàng trai kể mình trong đội tự vệ Hà nội chiều
nay vừa phải đi vào đây có việc cho tới giờ này mới về được.
Cả hai vui vẻ nói chuyện làm đoạn đường dường như ngắn lại. Đi được một
đoạn, chàng linh cảm thấy cô gái khẽ co ro, rum rẩy ở sau xe, chàng mới
chợt nhớ ra là cô gái chỉ mặc phong phanh một cái áo trắng xẻ tà cao hai
bên. Chàng trai vội vã dừng xe và galant cởi chiếc áo bông trấn thủ ra
đưa cô gái mặc và thanh minh rằng mình đạp xe nóng quá! Cô gái e lệ
khoác chiếc áo và cả hai tiếp tục cuộc hành trình. Chàng trai hồ hởi kể
bao câu chuyện về cuộc đời mình và chỉ nghe thấy những tiếng dạ – vâng
nhẹ nhàng từ phia sau. Câu chuyện đang vào mạch, đột nhiên có một câu
chàng hỏi mà đã hai lần vẫn không thấy cô gái có trả lời? Chàng trai
quay lại mà chợt một cảm giác lạnh buốt dọc sống lưng. Sau xe trông
không! Cô gái đã không còn đó từ khi nào !!!Chàng vội và đạp xe nhanh về
phía Hà nội, Cầu Diễn đây rồi, đã có leo lét ánh đèn dầu từ phía mấy
nhà dân xa xa… Trong đầu chàng ngổn ngang câu hỏi, tại sao cô gái lại
nhẩy xuống xe, và cô ấy nhẩy xuống từ khi nào ???
Trong giai đoạn cam go của những ngày chiến tranh phá hoại, chiếc áo ấm
là một tài sản không nhỏ. Dù chưa biết là có tìm lại được cô gái không,
nhưng chàng trai ngay sáng hôm sau đã đạp xe tới địa chỉ ..*. phố Quan
Thánh. Sau tiếng gọi cửa là một người đàn ông có dáng vẻ ưu phiền xuất
hiện. Căn nhà văng tanh vì có lẽ cả gia đình đã đi sơ tán chỉ một mình
ông ở lại trông nom nhà cửa.
- Thưa bác, đây có phải là nhà ..*. không ạ?
- Đúng rồi ! Tôi là Bố ..*. đây !
- Bác cho cháu gặp ..*. được không ạ ?
- Được rồi, mời anh vào đây!
Bước vào trong nhà, chàng trai như muồn té ngửa, trên bàn thờ ngay trước
mặt là tấm hình cô gái ấy, vẫn khuôn mặt ấy, mái tóc ấy, vẫn nụ cười
ấy… nhưng khói nhang đã làm hoen ố một góc khung kính của bức hình.
Chàng trai đứng như trời trồng, rồi đột ngột ngồi phịch xuống chiếc ghế
băng đẻ sát tường gần cửa.
Sau một hồi trấn tĩnh, chàng trai thuật lại câu chuyện hôm qua. Nét mặt
người đàn ông trầm hẳn xuống, ông chậm dãi kể : Em..*. nó qua đời vì tai
nạn xe khách tại đoạn đường mà anh kể gặp em nó đêm qua ấy cách đây đã
hơn 2 năm, vào một buổi chiều hè khi nó lên Sơn Tây thăm bà con. Từ đó
tới nay thỉnh thoảng lại có bạn bè nó qua thắp cho nó nén nhang, nên lúc
đầu tôi cũng tưởng anh là một người bạn của em nó, còn sự thể như thế
này thì…
Chàng trai tiến tới bàn thờ, thắp cho cô gái 3 nén nhang rồi vội vã ra về !:
Câu chuyện với chàng trai như một kỷ niệm ghê rợn đáng nhớ suốt đời .
Không biết chàng trai ấy có biết tiếp một chi tiết quan trọng tiếp theo
không mà cũng không kém phần ghê rợn hơn !
Đó là vào tháng 4 năm sau, khi ra thăm mộ cô gái, gia đình cô đã thấy 1
tấm áo chấn thủ đã bị mưa nắng làm rách nát nằm ngập dưới gốc cây Dao
trên mộ cô !!!
Nhà Bà tôi ở phố Nguyễn Biểu, nên câu chuyện này được các cô, cậu nhà
tôi kể cho từ hồi còn rất nhỏ, vì tại đó câu chuyện này một thời làm mọi
người đồn đại mãi. Hôm trước, tôi sực nhớ ra và gặp một cô của tôi, yêu
cầu cô kể thật chi tiết để ghi lại cho các bạn đọc ở đây như một trong
nhưng câu chuyện ly kỳ mà tôi đã từng được nghe và cùng chia sẻ.